Không chỉ Cốc Hà ngửi thấy mà Lưu Nhị Trụ và Lưu Lệ cũng ngửi thấy. Nhà họ quanh năm suốt tháng chẳng được ăn nổi miếng thịt mỡ, đến mùi vị của thịt còn không nhớ rõ nữa. Cốc Hà hít hà, giọng điệu vừa chua chát vừa ghen tị: “Đồ đàn bà hoang phí!”
…
Khương Niệm nấu cơm trưa khá nhiều, cô nghĩ sẽ còn thừa, không ngờ lại hết sạch.
Cát Mai đặt bát đũa xuống, giúp Khương Niệm dọn dẹp, cười nói: “Không phải chị nói quá đâu, cơm ở nhà hàng quốc doanh thật sự không ngon bằng cơm em nấu, nếu em đến nhà hàng quốc doanh làm đầu bếp, chắc chắn quán sẽ đông khách lắm, khách đến ăn phải xếp hàng dài.”
Được Cát Mai nói vậy, Khương Niệm không nhịn được cười, cô đổ thêm nước vào ấm, nhóm lửa đun nước, đợi nước nóng thì rửa bát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây