Khương Niệm mím chặt môi, sau đó chạy ra khỏi phòng đến nhà bếp. Cô che miệng, khẽ nức nở, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, là vì Ngô Anh, hay là vì đứa trẻ đáng thương kia, chưa đầy một tuổi đã mất cả ba lẫn mẹ. Nhớ đến hộp sữa bột kia, chắc là Ngô Anh đã dùng số tiền cuối cùng để mua cho con.
Cô ở trong bếp rất lâu, lau nước mắt, ăn tạm vài miếng rồi đi thay Lục Duật.
Mặc dù bóng đèn trong phòng hơi tối, nhưng Lục Duật vẫn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Khương Niệm, anh mím môi, cuối cùng cũng không nói gì, xoay người đi vào bếp. Khương Niệm bế đứa trẻ nằm trên giường, đưa tay ra trêu đùa, nhìn thấy đứa trẻ cười khanh khách, Khương Niệm lại muốn khóc.
“A... a...”
Đứa trẻ chưa biết nói, chỉ có thể phát ra âm thanh “a a”, Khương Niệm lau nước mắt, đưa ngón tay nhẹ nhàng véo má phúng phính của nó: “Dì may cho con mấy bộ quần áo, làm cho con mấy cái chăn ấm, được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây