Ăn sáng xong, Lục Duật nói: “Tôi đi nói với chị Phùng một tiếng, lát nữa đến đơn vị xin nghỉ rồi đến thành phố.”
Khương Niệm bế đứa trẻ đi dạo trong sân: “Được, anh về sớm nhé.”
Một mình cô thật sự không thể chăm trẻ con, hơn nữa còn sợ đứa trẻ lại ị, một mình cô không xử lý được.
Lục Duật gật đầu: “Ừ.”
Lúc ra khỏi cửa, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong sân nhỏ trồng đầy rau, Khương Niệm đang bế đứa trẻ đi dạo thong thả dưới gốc cây, từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của cô, dưới ánh nắng ban mai, trông thật thanh bình và đẹp đẽ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây