Lưu Cường cười, vỗ nhẹ lên lưng cô ta: “Thôi nào, đừng khóc nữa. Chưa đến nửa tháng nữa là lĩnh lương rồi. Đến lúc đó, anh sẽ đưa lương cho em. Em phải rút kinh nghiệm, sau này phải giữ tiền cho cẩn thận.”
Từ Yến ngẩng đầu lên: “Nhưng nửa tháng này phải làm sao đây? Trong nhà hết cả gạo, chỉ ăn rau trong vườn thì làm sao được?”
Lưu Cường nói: “Mai anh sẽ sang nhà phó đoàn trưởng Lục mượn tiền tiên.”
Từ Yến lại khóc nức nở, tiếng khóc thấp thoáng xen lẫn sự ấm ức và đáng thương. Cô ấy lau nước mắt, nói với vẻ khó xử: “Bây giờ anh mượn tiền của phó đoàn trưởng Lục, đến cuối tháng lĩnh lương, anh lại phải gửi tiền về quê, lại phải giúp đỡ nhà ngoại một chút, sau đó trả tiền cho phó đoàn trưởng Lục, chúng ta cũng không còn bao nhiêu. Anh nhìn Kiến Vũ và Kiến Nghiệp gầy gò kia kìa. Em muốn mua cho các con vài quả trứng để bồi bổ, bây giờ chúng nó đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể để thiếu chất được. Năm sau Kiến Nghiệp cũng phải đi học rồi, đi học cũng cần phải có tiền...”
Nói đến đây, Từ Yến ngừng khóc, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Cường với vẻ đáng thương: “Anh là trụ cột của gia đình, anh nói xem giờ phải làm sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây