Lục Duật cúi đầu nhìn đôi tay đang ôm lấy eo mình, đôi môi mím chặt, ánh mắt hướng về phía căn bếp, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn. Mãi đến khi Khương Niệm đo xong chiều dài chân, nhẹ nhàng buông anh ra với một tiếng “Xong rồi”, Lục Duật mới như trút được gánh nặng, vội vã bước ra khỏi sân.
Khương Niệm: ???
Cô chớp chớp mắt, nhìn thước dây bị rơi xuống đất, cau mày khó hiểu.
Anh bị sao vậy?
Ngoài cổng, đại đội trưởng Tống vừa nhìn thấy Lục Duật đã gọi giật lại, sau đó vừa đi vừa nói về chỉ thị mới của cấp trên mấy hôm nay. Nói được một lúc, anh ấy ngẩng đầu lên, nhìn Lục Duật với vẻ kinh ngạc: “Sao tai cậu lại đỏ như vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây