Nghĩ đến cơn đau nhói vừa rồi, Khương Niệm lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Cô hít hít mũi, cúi đầu không nói, do dự giữa việc chịu đau một lúc và để lại di chứng.
Lục Duật buông tay Khương Niệm ra, chuyển sang ôm eo cô, cúi người xuống, tay kia đỡ lấy dưới chân cô, bế cô đi về phía khu nhà tập thể, Khương Niệm suýt nữa thì hét lên vì bị bế thốc lên, cô theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ Lục Duật.
Lục Duật nhìn về phía trước, giọng nói khàn khàn: “Tôi đưa chị dâu về trước.”
Khương Niệm mím chặt môi, buông tay đang ôm cổ Lục Duật ra, rụt về trước ngực, không dám thở mạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây