Lý Phương Đạt bị thương ở cánh tay trái, trở về quê cũng không làm được việc nặng, may mà có giấy giới thiệu của quân đội, giúp anh ta xin được một công việc không tốn sức ở trong đội sản xuất, điểm công kiếm được cũng đủ nuôi sống gia đình.
Anh ta nhìn Lục Duật vẫn khỏe mạnh như vậy, trong lòng có chút ghen tị, cười nói: “Vẫn như vậy.”
Lý Phương Đạt lại giới thiệu vợ mình với Lục Duật: “Doanh trưởng Lục, đây là vợ tôi, Ngô Oánh, đây là con trai tôi.”
Nói xong, anh ta cười khẽ, ánh mắt nhìn con trai tràn đầy tình yêu thương.
Quần áo mà Ngô Oánh mặc giống hệt như quần áo của Khương Niệm trước kia, đều vá chằng vá đụp. Cô ấy bế con, rụt rè nhìn Lục Duật và Khương Niệm, nhìn thấy Khương Niệm trắng trẻo xinh đẹp, liền tự ti cúi đầu, ngón tay bế con siết chặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây