Lục Duật nhìn đôi má ửng hồng vì hơi nóng của Khương Niệm, nhíu mày, cúi đầu dùng móc sắt khều khều lửa trong bếp lò: “Những thứ cần mua thì vẫn phải mua, có một số thứ không nên tiết kiệm thì đừng tiết kiệm.”
Khều lửa xong, anh bưng bát và đĩa ra sân ngồi xuống, Khương Niệm mím môi, hít sâu một hơi, bưng bát của mình ra sân, ngồi đối diện Lục Duật, cúi đầu yên lặng ăn mì.
Chỉ là, vừa ăn được hai miếng, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một gói giấy màu nâu nhạt.
Khương Niệm ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lục Duật rụt tay lại, đôi mắt đen láy nhìn cô: “Đây là tiền lương hai tháng nay của tôi, còn một phần nữa đến cuối năm sẽ phát cùng với tiền trợ cấp, tôi đã giữ lại một ít để dùng, còn lại chị dâu cất hết đi.”
Khương Niệm cụp mắt nhìn xấp giấy dày cộp, nuốt miếng mì trong miệng một cách khó khăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây