Anh cố gắng phớt lờ cảm giác mềm mại từ lòng bàn tay, lùi về sau mấy bước, giọng nói cố tình hạ thấp mang theo chút khàn khàn khó tả: “Có chị Phùng ở đó rồi, chị dâu không cần lo lắng.”
Thấy Khương Niệm vẫn cúi đầu, giọng anh lại nhẹ nhàng hơn: “Chuyện đồn đại bên ngoài tối qua tôi đã biết rồi, người phao tin đồn chắc chắn có liên quan đến bóng người mà chị nhìn thấy tối hôm đó. Tôi sẽ nhanh chóng tìm ra người đó là ai, trả lại sự trong sạch cho chị dâu.”
Khương Niệm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Lục Duật, nắm chặt vạt áo hỏi: “Anh tin tôi chứ?”
Lục Duật đáp: “Tôi chưa bao giờ nghi ngờ chị dâu.”
Nghe thấy lời khẳng định của Lục Duật, trong lòng Khương Niệm phần nào thở phào nhẹ nhõm, dù sao bên ngoài lời ra tiếng vào rất nhiều, nói nhiều rồi, cô cũng lo Lục Duật sẽ tin là thật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây