Khương Niệm biết Lục Duật đang ở trong phòng, nên cũng không tiện nói gì với Phùng Mai, chỉ cúi đầu, siết chặt giỏ trong tay, ra vẻ vô cùng uất ức: “Miệng lưỡi thiên hạ, làm sao biện minh được, em có thanh minh thì ai tin em chứ?”
Phùng Mai tức đến mức ngực đau: “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa.” Cô ấy chỉ ra ngoài cửa: “Lúc nãy Từ Yến đánh nhau với Trịnh Hồng, trời ơi, đánh nhau ghê lắm, chị xông vào can ngăn còn bị Trịnh Hồng cào cho một cái.”
“Em xem này.”
Phùng Mai nghiêng mặt sang một bên, Khương Niệm nhìn thấy trước tai cô ấy bị trầy da một mảng, nhíu mày hỏi: “Sao lại đánh nhau?”
Phùng Mai tức giận nói: “Còn không phải là do cái miệng của con ranh Trịnh Hồng kia! Sáng nay lúc Từ Yến ra ngoài nghe thấy Trịnh Hồng nói xấu em với người khác, nói em câu dẫn Chu Tuấn, bèn xông vào đánh nhau với Trịnh Hồng. Em không biết đâu, đánh nhau ghê lắm, rất nhiều người can ngăn cũng không được. Đến khi Lưu Cường và Lữ Quốc Sinh từ trong đội chạy về mới kéo được hai người ra, rồi lôi về nhà.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây