Chờ đến cuối rồi anh lại xuất hiện cũng khongi muộn, sau khi bà nội mặt rỗ vừa rời đi, anh liền đem cửa sân đóng lại, đại đội trưởng cùng anh trao đổi chuyện trước kia một lúc, cũng nói: "Con người của bà Dương rất tốt, nếu như bà ấy vẫn nhớ về người con của mình, mọi chuyện về sau cũng không phiền toái như vậy."
Ngô Bình Tuệ đầu tiên là thở dài một hơi: "Em còn tưởng rằng là thật."
Nói xong, lại đập lên tay ngừoi đàn ông của mình một phát: “Vậy mà trước đó anh không nhắc nhở em một tiếng!"
Giản Chu cười khẽ: "Chuyện quan trọng nhắc nhở trước, sợ là sẽ bị những người khác nhìn ra sơ hở."
Không giống như vừa rồi, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây