Dung Thủy Căn cảm thấy có chút quái dị: "Không phải ông là chuyến xe sớm hơn hai giờ sao?"
Vì để có thể lời đi nhanh chóng nhất, nên đã đặt chuyến xe lửa trời còn chưa sáng đã khởi động xe.
"Cái này còn không phải bởi vì con gái ông." Thợ cả Vương cũng không giấu giấu diếm diếm, trực tiếp oán trách nói: "Con gái ông nói một câu che giấu một câu, nếu tôi không làm rõ, đời này tôi chết cũng không nhắm mắt."
"... Thật ra cũng không nghiêm trọng đến như vậy." Dung Thủy Căn cười gượng hai tiếng.
Thơ cả Vương hừ hừ, chỉ chỉ vào mắt mình: "Ông nhìn quầng thâm mắt trên mặt tôi đi, hôm qua tôi lăn qua lộn lại cứ không ngủ được, trong đầu cứ mãi nghĩ tới việc con bé rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt được cái gì, còn tiếp tục suy nghĩ như vậy, tôi còn không biết có thể chịu đựng thêm mấy buổi tối nữa."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây