Ngô Truyền Phương nhìn vẻ mặt ông ấy thay đổi thì hỏi: “Ông sao vậy?
“Trước đây tôi chưa từng nhớ ra, hình như khi còn nhỏ tôi quả thật đã từng nghe qua chuyện bảo vật rồi. Nhớ lại lại cảnh tượng thời thơ ấu, Dung Thủy Căn không chắc chắn lắm, nói: “Lúc đó tôi có đi theo đám anh cả ra bờ sông chơi, trong đó có một đứa chơi cùng có nhắc tới chuyện ra sau núi tìm đồ vật, chỉ có điều không ai hứng thú nên cuộc tìm kiếm ấy cũng không thành.
Nhớ mang máng, người bạn chơi cùng kia còn đề xuất tận hai đến ba lần.
Chẳng qua sau núi trụi lủi, cái gì cũng không có, còn không bằng cố lết thêm một đoạn nữa tới chỗ mấy cái cây đào trứng chim thì hơn.
Khi ấy bọn họ đều là những đứa nhóc choai choai, sẽ không ai chịu ngồi đào bùn như mấy đứa trẻ con, vậy là chuyện này đã bị bỏ dở.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây