Nhưng lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ húp miếng canh vẫn được chứ?
Kiếm một món tiền tiền cùng phiếu, như vậy cũng không cần phải phát sầu.
"Cô cười như vậy khiến tôi có chút hoảng." Tiêu Cảng rụt cổ một cái, thực sự không nhịn được mở miệng.
Cười đến mức con mắt đều biến thành vầng trăng, giống như nụ cười khi đó cô hố anh ta đi nuôi lợn, giống nhau như đúc! Khiến cho người ta hãi đến hoảng.
Dung Hiểu Hiểu sờ cằm, thu liễm lấy ý cười: "Được rồi, trước đó anh có nói thanh niên tri thức Bạch rời khỏi căn phòng kia, không còn ở đó nữa đúng không?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây