Cô ấy thúc giục: "Đi thôi, đến nhà họ Ngô thì chị hãy nói với thím Ngô, chị đã hiểu rồi, bằng lòng không cần sính lễ cũng muốn gả cho nhà bọn họ, thím Ngô không phải người hẹp hòi, nhất định sẽ chuẩn bị chút lễ vật cho hai người, cùng chút đồ cho người họ Đoạn, chẳng bằng chị và anh rể cứ cầm lấy.
Đoạn Nguyệt đã sớm rơi nước mắt, bởi vì nước mắt nên cô ấy không thể nhìn thấy rõ mặt của em gái.
Dù sao thì em gái cô ấy cũng chỉ mới mười lăm tuổi, lại suy nghĩ thấu đáo hơn cô ấy rất nhiều.
Cô ấy không lập tức rời đi, mà lo lắng nói: “Nhưng nếu chị đi thì em phải sao bây giờ?
Cô ấy sẽ được nhà họ Ngô che chở, nhưng mà em gái thì sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây