Hai đứa bé này luôn bị người ta ghét bỏ, không có ai muốn cùng chơi với chúng nó, còn nếu muốn chơi thì hai đứa nhỏ tự rủ nhau chơi.
Muốn chơi cùng với mẹ chính là khát vọng lớn nhất của Trình Tiểu Bảo, mà nếu có cả bố mẹ cùng chơi thì cũng là ước muốn cháy bỏng của bọn nó, cuối cùng ngay lúc này, mong muốn của chúng nó cũng đã thành hiện thực.
Trong lòng Diêm Nhuận Chi vui mừng, hơi men đã bắt đầu có tác dụng, đầu óc bà lúc này đã mơ màng mà chỉ nói theo cảm tính, bà nhìn bọn nhỏ cùng chơi với Khương Lâm, lặng lẽ mà nói với Trình Như Sơn: “Đông Sinh, mẹ Bảo Nhi là từ thành phố xuống đã quen nơi phồn hoa, cũng không cảm thấy xa lạ với chốn thâm sơn cùng cốc này, nếu nói về tình cảm thì có thể tha thứ. Nhưng đó là trước kia mẹ không tự lo cho mình được, còn bây giờ đã có thể tự chăm sóc cho mình, nên con cũng nên yêu thương, quan tâm vợ con nhiều hơn.
Trình Như Sơn bưng bát rượu lên cùng mẹ mình cụng nhẹ vào miệng chén, vài giây sau anh cất giọng đáp: “Mẹ, con biết rồi ạ.
Diêm Nhuận Chi xua xua tay: “Mẹ uống say rồi, đi ngủ trước đây, con dọn dẹp rồi rửa bát luôn đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây