Khương Lâm định nói không ổn, nhưng Đại Bảo với Tiểu Bảo đã vui mừng gật đầu đồng ý.
Trình Như Sơn mỉm cười, cánh tay từ từ siết chặt, đôi tay ôm chặt lưng Khương Lâm dần nhấc lên. Khuôn mặt anh gần như chạm vào môi cô, hơi thở ấm áp phun lên má cô, nhịp tim của Khương Lâm bắt đầu tăng tốc, mồ hôi trên trán cô cũng không ngừng chảy ra.
Cô lập tức nói: “Nóng quá, buông ra đi.
Trình Như Sơn buông lỏng tay ôm cô ra, một tay kia bế hai đứa nhỏ xuống: “Rửa tay ăn cơm.
Khương Lâm dựa vào mép giường, cảm thấy có chút mất mát…. không thể như vậy….cô không thể ở quá gần anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây