Diêm Nhuận Chi nhìn con trai lo lắng như vậy liền an ủi: "Đừng quá sốt ruột, một khi đã lo lắng sẽ khiến con dâu càng lo lắng hơn. Khi đã sinh con một lần thì lần thứ hai cũng quen thôi, ai cũng không cần phải lo nghĩ. Phụ nữ ở quê sinh con đầu lòng cũng không cần đến bệnh viện, tìm một bà đỡ đẻ là được. Sinh đứa thứ hai thì đến bà đỡ cũng không cần, tự mình đỡ đẻ sinh con ở nhà là được. Con dâu nhỏ cũng là sinh đứa thứ hai, còn đi bệnh viện để sinh thì con còn đang lo lắng về điều gì? Đừng căng thẳng quá nhé. "
May mắn thay, Đại bảo và Tiểu bảo đã đến trường và không có ở nhà, nếu không chúng cũng sẽ rất lo lắng.
Văn Sinh: "Bố, còn có con mà, con sẽ hộ tống mẹ đi thi."
Diêm Nhuận Chi: "Mẹ cũng đi, dù gì cũng chúng ta cũng không bận việc gì hết. Hãy để bố con ở nhà nấu ăn cho Đại bảo và Tiểu bảo." Bọn họ chưa từng để Văn Sinh ra ngoài một mình.
Khương Lâm cười nói: “Mẹ, mọi người đang cho con đãi ngộ của trưởng bối đấy ạ." Ra ngoài mà biết bao nhiêu người chăm sóc như thế sao, cũng quá khoa trương rồi đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây