Diêm Nhuận Chi ở một bên may quần áo, Lữ Hàng làm cho bà rất nhiều gạc dày, mấy lớp lụa khâu lên có thể làm đồ lót cho đứa bé, bà làm cho Bảo Sinh mấy bộ đồ tiểu hòa thượng, lại làm áo vest và quần cho Khương Lâm mặc. Khương Lâm bảo bà không cần thêu hoa, nhưng làm sao bà có thể nhịn được, nhìn quần áo màu trắng thuần khiết liền muốn thêu lên chút gì đó.
Bây giờ cũng không thêu hoa văn truyền thống, mà là dùng sợi to thêu lên dựa theo những nét vẽ hoạt hình mà Khương Lâm vẽ, đường nét mang theo vụng về chất phát, rất thích hợp cho trẻ nhỏ.
Chạng vạng Trình Như Sơn từ bên ngoài trở về, chỉ thấy Khương Lâm đắp chăn ngủ say dưới giàn nho, ba người Văn Sinh Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng nằm ngang trên chiếu cỏ ở bên cạnh, trên quần áo mỗi người đều tản ra mùi của tinh dầu. Trên giàn nho còn buông xuống mấy dải vải màu sắc rực rỡ, mỗi khi gió nhẹ thổi qua đều sẽ tung bay, không biết là vì đuổi muỗi hay là ruồi bọ.
Diêm Nhuận Chi ở đó hái rau, Trình Uẩn Chi phỏng chừng đi ra ngoài chơi cờ với người ta, cũng không có ở nhà.
Diêm Nhuận Chi: “Ngủ được một lúc rồi, đánh thức bọn họ dậy đi, ngủ nhiều đêm lại không ngủ được nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây