Cô ta một bên luôn miệng nói không vui khi bị nói giống người khác, một bên thì lại rất hưởng thụ với loại xưng hô này, hơn nữa còn dựa vào đó nhanh chóng mở ra mạng lưới quan hệ trong trường đại học, bắt được thêm rất nhiều cơ hội tốt.
Ở bên ngoài, Giang Linh duy trì thanh danh hoa khôi của khoa, giữ tên tuổi tuổi hoạ sĩ đẹp nhất. Ngược lại ở trong lớp, cô ta lại có không ít việc xấu, nhưng cũng có không ít nam sinh vì cô ta mà hăng hái dao động như thể được tiêm máu gà.
Lữ Hàng tấm tắc vài tiếng, nhìn Giang Linh nói: “Được rồi, khóc lên càng không giống. Hàm răng Khương Lâm vừa trắng vừa đều, nhỏ nhắn đáng yêu. Cô xem cô kìa, bảy tám cái răng to nhỏ không đều, vừa không gọn gàng lại còn bị ố vàng.
“Cậu có tật xấu à, người ta lớn lên giống Khương Lâm thì sai sao, Khương Lâm người ta còn chưa nói gì, cậu ở đâu tới mà khoe khoang xum xoe? Cậu như thế là bạo lực khiến Giang Linh tổn thương đấy có biết không? Mấy nam sinh đau lòng cho Giang Linh lên tiếng chỉ trích hắn, vài tên đứng xoa xoa tay nhăm nhe nhưng đều không dám xông lên.
Lữ Hàng: “Vốn dĩ tôi chính là có tật xấu đấy, tôi cũng có nói tôi là người tốt đâu. Các người cũng chưa được Khương Lâm người ta đồng ý mà đã nói người này giống cô ấy đó thôi, tôi thấy không giống nên mới nói cho các người biết, tôi - rất – không – cao - hứng - đây!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây