Lý Nguyệt Quế thấy Khương Lâm rất chân thành, lại còn mang bộ dáng khiêm tốn tiếp nhận lời chỉ bảo, càng vui vẻ nói: “Nhìn thấy những nhân viên quản lý thị trường mặc đồng phục màu xanh da trời và tay áo quấn băng đỏ, cô cũng không cần sợ. Trong thành lúc này không còn nghiêm khắc như vậy, rất nhiều người còn bày sạp nhỏ bán hàng ở đường phố nữa kìa. Bọn họ chỉ hù dọa người nông thôn đến đổi phiếu gạo, hù dọa được liền tịch thu đồ vật của người ta, kỳ thật đều vào túi riêng của bọn họ. Chỉ cần cô cứng rắn một chút, bọn họ tưởng cô là người thành phố sẽ không dám làm gì cô đâu.
Những người đó thích khi dễ những nông dân ở nông thôn không có văn hóa, chưa hiểu việc đời, đối với người thành phố thì lại khách khách khí khí.
Khương Lâm vẫn luôn nói lời cảm ơn, sau đó tạm biệt Lý Nguyệt Quế.
Hai đứa trẻ Đại Bảo và Tiểu Bảo lúc lắc tay nhỏ vẫy chào Lý Nguyệt Quế, cùng nhau nói: “Cảm ơn dì Lý.
“Ui chao, đúng là hai đứa trẻ ngoan mà. Trái tim của Lý Nguyệt Quế cũng muốn tan chảy mất rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây