Cứ bận việc như vậy mấy ngày, Khương Lâm quả thực tích cóp được một ít hình thêu, cô định mang đi huyện thành thử xem một chút. Nếu có thể tìm được nguồn tiêu thụ, cô sẽ lập tức đi tỉnh thành. Dù sao thư giới thiệu của cô vẫn còn ở đây, thời hạn có hiệu lực hơn một tháng, cũng đủ để dùng.
Sau bữa sáng ngày hôm đó, Khương Lâm chuẩn bị lương khô, nói với Diêm Nhuận Chi một tiếng rồi xuất phát. Cô và Diêm Nhuận Chi không cần phải bắt đầu điểm danh vào giờ Mão, chỉ cần làm việc như bình thường là được.
Khương Lâm ra đến cổng, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng đuổi tới kịp.
Tiểu Bảo lôi kéo góc áo của cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn cô rồi gọi: “Mẹ ~, mẹ dẫn con và anh Đại Bảo cùng đi với.
Trình Đại Bảo tuy rằng không nói lời nào, nhưng ánh mắt vô cùng khẩn trương, sợ cô đi rồi không bao giờ trở về nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây