Khương Mẫn khóc đến vô cùng thương tâm. Khương Lâm liền vội ôm lấy cô ấy, vỗ vỗ phía sau lưng an ủi, tự dặn lòng mình rằng từ bây giờ không được hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa.
Tuy rằng cô không ủng hộ quan điểm của chị gái, nhưng cũng hiểu được đạo lý: người với người tính cách bất đồng, lựa chọn đưa ra cũng sẽ hoàn toàn không giống nhau.
Từ nhỏ đến lớn Khương Mẫn vẫn luôn là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết thông cảm cho cha mẹ, lại luôn suy nghĩ vì người khác. Muốn cô ấy không suy xét đến cảm xúc của người nhà để mà chỉ lo lắng cho bản thân, sợ là không có khả năng.
Nếu không năm đó lúc nghỉ bệnh về nhà, cô ấy cũng sẽ không bị em gái chèn ép, sau đó vào thời điểm điều kiện trong nhà trở nên khó khăn, liền lựa chọn trở về nông trường như vậy. Cô ấy vốn không có đường lui, gặp khó khăn lại không có ai cùng chống đỡ, vậy nên cô ấy chỉ có thể lựa chọn cho mình một kết quả như vậy thôi.
Tuy rằng Khương Lâm có thể thông cảm cho Khương Mẫn, nhưng cô không thể tha thứ cho hành vi của bà Lương cùng Lương Thiết Phong. Nếu có người dám đối xử với cô như vậy, lúc ấy đánh không lại bọn họ, cô có thể nhịn, nhưng ngày sau cô nhất định sẽ không tha cho bất kì một ai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây