Anh muốn cùng chị hoạt động trở về tỉnh thành, chị vừa vặn chân bị thương được về nghỉ ốm, nếu điều kiện nhà mẹ đẻ cho phép, chị có thể lấy tình trạng sức khỏe không thích ứng với hoàn cảnh biên cương để ở lại thành phố. Đáng tiếc điều kiện nhà mẹ đẻ chị khó khăn, trong nhà cũng không có chỗ ở, không có khẩu phần ăn của chị, mà điều kiện nhà anh cũng không được tốt.
Tỉnh thành lớn như vậy căn bản không thể chứa đựng được một đôi mới cưới.
Chị không nhìn thấy hy vọng nên trở về nông trường, sau đó quyết đoán nói lời chia tay với anh, để anh tự tìm kiếm lối thoát tốt hơn, nhưng anh lại không chịu buông tha, nói đời này ngoại trừ chị, nếu không anh tình nguyện sẽ không kết hôn. Anh đã nộp đơn xin đi đến biên giới Liên Xô, nơi đó mặc dù khó khăn và nguy hiểm nhưng có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Chị ở lại trang trại để làm việc, thời gian đó sống rất tiêu cực, vết thương ở chân đã gây bất lợi. Mùa đông năm 70, chị lại đi kéo gỗ với đội, kết quả chân đau nhức, trời nhiều mây tuyết rơi, đồng đội không để ý, chị bị đóng băng trong tuyết rơi dày. Vốn dĩ chị cho rằng phải chết ở nơi đó, thậm chí tự sa ngã nghĩ chết ở chỗ này cũng không có gì không tốt. Chị nghe người ta nói rằng khi bị đông chết mọi người sẽ cởi hết quần áo của họ vì nhiệt. Chị không muốn sau khi chết xấu mặt, cho nên hận không thể trực tiếp chết mà không phải chậm rãi bị đông chết.
Khi chị còn chưa bị đông cứng, Lương Thiết Phong tìm được chị, trong ngày tuyết rơi dày, anh ta cởi áo khoác quân đội của mình quấn lên người chị, ôm chị về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây