Nghe anh hát đến vui vẻ như vậy, Khương Lâm biết anh đang cao hứng, cũng có thể cảm nhận được anh có bao nhiêu tưởng niệm “Mẹ, nỗi nhớ dường như đã ăn sâu vào tiềm thức.
Xe đỗ ngay đầu hẻm, Khương Lâm cùng Văn Sinh xuống xe, Văn Sinh lúc này cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, còn cùng Hà Lượng nói: “Chú Hà, mời chú vào nhà ngồi.
Hà Lượng dừng xe, đi theo Khương Lâm cùng Văn Sinh vào nhà, hắn nhìn đường phố sạch sẽ, cũng không nhìn thấy bọn nhỏ cả người dơ hề hề chơi đùa quanh đây, tức khắc cảm thấy vô cùng tò mò. Gọi là thôn Thủy Hòe cũng không sai, nhìn xem đường xá con người nơi đây sạch sẽ chỉnh tề, không có nước tiểu phân gia súc khắp nơi. Hơn nữa mỗi nóc nhà đều làm bằng ngói, có xi măng ngói có ngói màu xanh lam, phía trước những ngôi nhà kia đều là nhà ngói, quả thật không thể xem thường mà.
Văn Sinh đẩy cửa: “Ông nội, bà nội, mẹ con trở về đón chúng ta này.
Thời điểm hai ông bà đi viếng mộ, Trình Uẩn Chi không yên tâm nhìn Văn Sinh chạy khắp nơi, ông buộc phải tống cổ anh về nhà, bảo anh đi đào chút rau dại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây