Hai vợ chồng Lưu Đại Bằng sau khi nghe xong cái ý niệm thứ nhất không phải quan tâm con gái rớt trong sông thiếu chút nữa chết đuối, ngược lại oán trách sao cô ngốc nghếch đã rơi xuống sông còn rớt quần để mông trần trụi cho người ta nhìn thấy hết.
Nếu người khác không biết còn được, coi như ngậm bồ hòn, bị sờ cũng coi như không sờ. Nhưng hiện tại đàn ông trong thôn đã thấy được, còn kể cho toàn thôn đều biết, về sau cô ta làm sao mà gả chồng được? Còn người nào dám cưới cô? Cô gả không được, là phải ở nhà ăn bám? Chẳng phải là ném đi thể diện nhà mẹ đẻ rồi sao? Về sau càng sẽ ảnh hưởng tới chuyện cưới vợ của anh em trai trong nhà! Cho nên chuyện này phi thường nghiêm trọng.
Hai vợ chồng Lưu Đại Bằng oán trách con gái, nhưng không hề muốn đi đổ vạ người ta làm gì.
Quách Dân Anh thì khác, bà ta lại đi tìm người dò hỏi, rốt cuộc là người nào đã cứu cháu gái bà ta. Ba người đàn ông kia đuối lý, đành phải nói cho bà ta biết. Ba người bọn họ không quen biết mấy đứa Văn Sinh, nhưng lại có ấn tượng, nói còn hai đứa bé kia có thể là con của hắn, lớn lên cũng tuấn tú giống nhau.
Bọn họ vừa nói như vậy, Quách Dân Anh sau khi nghe ngóng thêm, còn có người khẳng định rằng đó là chồng của Khương xưởng trưởng ở xưởng lò gạch, chồng của cô đã cao lớn lại tuấn tú, hai con trai là một cặp sinh đôi, giống nhau như đúc, cũng thật sự rất kháu kỉnh đẹp trai.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây