Hai vợ chồng Lưu Đại Bằng và mấy người bên cạnh nghe vậy lập tức mặt đỏ tai hồng, Quách Dân Anh hô: “Đừng nói bậy, con gái chúng ta ở bờ sông giặt quần áo, sao có thể để mông trần trụi được cơ chứ.
Khương Lâm liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nói: “Nói như vậy Văn Sinh nhà chúng ta là cứu con gái nhà mấy người bị rơi xuống nước. Tại sao mấy người chẳng những không cảm ơn, ngược lại tới bôi nhọ con nhà chúng ta chơi lưu manh? Được rồi, không cần tìm cán bộ đại đội, trực tiếp đi Cục Công An báo án, để người ta đem mấy người bắt lại!
Quách Dân Anh lập tức hô: “Bắt chúng tôi làm gì? Chúng tôi có nhân chứng, có người nhìn thấy đàn ông nhà các người đè con gái nhà chúng tôi ra chơi lưu manh đấy!
Khương Lâm lập tức lạnh mặt, duỗi tay túm Quách Dân Anh đang vô cùng hung hăng: “Bà đừng có chạy, bà là loại người không có chứng cớ nhưng há mồm nói bậy, cứ đợi đấy tôi sẽ cho bà đẹp mặt!
Đại Bảo hô: “Đi xuống sông vớt người lên, không cởi quần áo cho nó đỡ lạnh chẳng nhẽ là kẻ ngốc sao? Chúng tôi mà ướt hết rồi thì làm sao mà bắt sâu được nữa?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây