Trình Như Sơn vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Trên đồng ruộng cứ cày thoải mái, không cần lo lắng như đào mương, cũng không cần lo lắng đụng vào người khác, cứ thả lỏng ra. Đôi mắt không cần nhìn chằm chằm vào đầu xe, phải nhìn chằm chằm phía trước, thi thoảng cũng phải nhìn về hướng hai đầu bờ ruộng, lấy bờ ruộng thẳng tắp phía trước trở thành vật tham chiếu, cứ thế tận lực chậm rãi đi thẳng.
Anh ngồi ở bên cạnh xem Khương Lâm lái xe cũng là một loại hưởng thụ, đến phiên Thương Tông Tuệ thật đúng là mệt đến hoảng. May mắn, ở hai lần tiếp theo, Thương Tông Tuệ bắt đầu sờ được đúng hướng.
Trình Như Sơn nhảy xuống xe nói: “Không có bí quyết gì khác nữa, cậu cứ luyện nhiều một chút là được. Anh lại chỉ chỉ mấy nhóc con khác nói: “Đi lên ngồi cạnh anh ấy nhìn xem đường anh ấy cày thẳng hay không thẳng, thuận tiện đi theo quan sát học tập.
Đám nhóc con đang độ tuổi trẻ, lòng hiếu học tràn đầy, học cái gì cũng nhanh, cứ lên học hỏi một vài lần như thế, kiểu gì cũng thành thạo.
Cho nên Khương Lâm chỉ được lái xe nửa buổi đã bị Trình Như Sơn kéo về nhà. Bọn họ về nhà còn có chút sớm, Diêm Nhuận Chi còn ở phường thêu hoa chưa trở về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây