"Tuyết phủ trắng xóa cả rồi!" Đại Bảo hét lên.
Tiểu Bảo: "Đường trắng từ trên trời rơi xuống rồi, đường trắng rơi xuống rồi, nếu như đây đều là đường trắng thì tốt biết bao."
Văn Sinh mở tấm rèm cỏ dày che cửa sổ, ghé người vào căn phòng tối thì thầm nói: "Mẹ ơi, đắp người tuyết thôi."
Khương Lâm: "Đến đây." Cô cũng dậy mặc quần áo, rồi nhanh chóng ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, hơi thở trong trẻo lành lạnh phả vào mặt khiến cho tinh thần con người phút chốc sảng khoái tỉnh táo hẳn lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây