Trình Như Sơn từ từ đi về phía trước dọc theo dòng sông nhỏ bên cạnh công xã, còn vài ngày nữa chính là đông chí (*), nước trong sông đã đóng băng, lau sậy theo gió đung đưa, trắng xóa một mảnh, cỏ hương bồ tuy rằng khô héo nhưng vẫn cắm thẳng lên trời như một cây kiếm, tư thái không hề thay đổi.
Anh đứng bên bờ sông, có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Khương Lâm mang theo Đại Bảo và Tiểu Bảo chơi đùa trong nước.
Hoàng hôn ở ngọn núi phía Tây, mặt băng phản chiếu một mảnh vàng óng, từ trong ánh chiều tà nghiêng nghiêng, có cả sự kỳ vọng vào ngày mai.
Anh nhẹ nhàng mà cười rộ lên, không thể chờ nổi muốn về nhà, nhìn vào khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của họ.
Về đến nhà vừa lúc Khương Lâm cùng Văn Sinh trở về, Văn Sinh cõng bảo kiếm của anh, trông giống như một hiệp khách.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây