Khương Lâm: “Mẹ, không cần mang theo nhiều như vậy, chúng ta mang theo món quà nhỏ tỏ chút thành ý là được. Đến lúc đó chúng ta lên tỉnh thành mua đồ hộp, sữa mạch nha cũng không tồi.
Diêm Nhuận Chi: “Những thứ đó là đồ vật trên tỉnh thành, thông gia bên kia có khi lại dùng quen rồi ấy chứ, những thứ này là chúng ta mang từ nhà lên, tâm ý đương nhiên không giống nhau. Đúng rồi, còn có hai con gà trống nhỏ, nuôi mấy tháng qua cũng mập lắm, thịt chắc chắn vừa chắc lại vừa ngọt, đến đó rồi thì giết làm nhiều món ngon đãi bọn họ.
Ngày thứ hai sau khi thông báo với cả nhà, bọn họ liền lên đường theo kế hoạch.
Diêm Nhuận Chi buộc hai chặt hai chân gà lại với nhau, dùng một cây gậy nhọn xuyên qua. Đại Bảo Tiểu Bảo thấy thế lập tức chạy tới, mỗi đứa vác gậy qua một bên vai, nhẹ nhàng nâng con gà lên.
Văn Sinh giúp Diêm Nhuận Chi xách một cái túi lớn, túi nặng kéo theo cả người anh cũng nghiêng ngả chao đảo, thế nhưng anh một chút cũng không ngại, vừa đi vừa nghêu ngao ca hát: “Tay trái ta xách một con gà, tay phải xách một con vịt, trong lồng ngực còn ôm theo một cái túi to béo, la la la, ta phải về nhà mẹ đẻ!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây