Trình Phúc Vạn lập tức biến thành người câm.
Sau khi nói xong, Trình Phúc Quý tựa lưng vào ghế ngồi, nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ thế cục đã muốn thay đổi rồi.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, câu này nói ra không sai một chút nào.
Trình Như Sơn rời đi văn phòng của Trình Phúc Quý, anh lại đi một chuyến tới tổ thông tin bưu cục, anh tiêu tiền gọi điện thoại cho văn phòng đóng dấu trong huyện, muốn báo cáo với họ tình huống ở nơi này, hy vọng bọn họ đốc thúc công xã cùng đại đội mau chóng kiểm kê tài vật trả lại cho gia đình anh.
Trình Như Sơn vác cặp sách lên lưng đi ra bên ngoài, còn chưa đi tới gần đã nghe thấy tiếng cười dễ nghe truyền đến từ bên kia bờ sông. Anh bước nhanh đi đến bờ sông, nhìn thấy Khương Lâm cùng Đại Bảo Tiểu Bảo đang nghịch nước bên bờ sông nhỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây