Có hạt mưa rơi trên gương mặt của Đại Bảo với Tiểu Bảo, Đại Bảo nhíu mày xoay người sang chỗ khác tiếp tục ngủ, còn Tiểu Bảo thì cười khanh khách cái miệng nhỏ hơi mở ra dùng đầu lưỡi đi nếm thử.
Diêm Nhuận Chi bước nhanh qua ôm Tiểu Bảo đến chỗ khô ráo, Khương Lâm cũng ôm Đại Bảo đi qua đứng chung. Mẹ chồng nàng dâu hai người vô cùng bận rộn, đi qua căn phòng phía đông lấy chăn gối trên giường đất cất đi, rồi lại lấy tất cả những vật dụng có thể chứa nước trong nhà đặt ở những chỗ bị dột trên giường đất, một lát sau giường đất giống như biến thành một cái thác nước nhỏ.
Khương Lâm: ……Đây rõ ràng là nhà ngói mà lại dột đến như vậy!!
Cô quay đầu nhìn Diêm Nhuận Chi, phát hiện Diêm Nhuận Chi so với cô còn ngốc hơn, hình như không nghĩ ra nhà ngói sao lại bị dột nhiều như thế? Hai người nhìn nhau một cái, nhịn không được mà ha ha cười rộ lên.
Diêm Nhuận Chi vỗ tay một cái, bắt đầu hát một giai điệu không biết là bài ca nào: “Trời đen sì, Ngưu Lang Chức Nữ nháo lên không chịu gặp nhau, sét đánh rồi lại chớp, xôn xao xôn xao ~~~~
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây