Lý Kiều: “Tên Lâm Tiêu Hàm này thật đáng ghét.”
Cố Ngọc Trúc: “Nhưng chẳng phải vẫn có người không có đầu óc sẵn sàng bị lừa sao?”
Tô Vận ngồi bên cạnh hít một hơi thật sâu, cúi đầu không nói gì cả.
Sơ Hạ trở nên như bây giờ, cô chắc chắn không thể nhường cơ hội làm giáo viên lại cho cô ta nữa.
Trên mặt và trong ánh mắt cô ta che kín sự buồn bã u sầu, cảm giác giống như bản thân mình đang sải bước trong đêm tối lạnh lùng, không nhìn thấy điểm cuối, cũng không nhìn ra được bất cứ ánh sáng gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây