Nhan Tinh Vũ tiếp tục nhìn lên bầu trời: “Không biết, có lẽ bởi vì chú không phải là người ở đây, ở đây không được bao lâu, nếu nói với chú thì sẽ không có gánh nặng tâm lý.”
Hàn Đình mỉm cười, chỉ có anh ta mới biết nụ cười này có ý gì.
Nhan Tinh Vũ nằm một lát rồi ngồi dậy nói: “À phải rồi, ngày mai cháu sẽ trở về trước học, sau này không thể hẹn chú đi chơi bóng rổ được nữa rồi.”
Hàn Đình phản ứng lại, ồ một tiếng: “Vậy ngày mai để chú tiễn cháu nhé?”
Nhan Tinh Vũ nói: “Không cần, cha cháu sẽ đưa cháu đi, lần nào ông ấy cũng đưa cháu đến huyện thành, nhìn cháu lên xe khách mới trở về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây