Giọng điệu nói chuyện của ông ta trở nên nặng nề: “Bà bảo tôi quan tâm nó như thế nào? Tôi có năng lực quan tâm đến nó sao? Đâu phải nó tham ô một ngàn, mười ngàn, hai mươi ngàn tệ, nó tham ô ít nhất mấy trăm ngàn tệ! Tiền lương một tháng của tôi chỉ hơn ba trăm tệ, bà bảo tôi lấy đâu ra một trăm hay hai trăm ngàn tệ để giúp bỏ bổ sung số tiền đã tham ô?”
Lục Phương Oánh lập tức trả lời: “Nhà họ Đường.”
Nói xong, bà ta lại nói tiếp với giọng điệu vừa gấp gáp vừa yếu ớt: “Quán ăn nhà bọn họ mở trong con ngõ nhỏ từ khi khai trương đến nay vẫn luôn làm ăn phát đạt, không biết đã kiếm được bao nhiêu tiền. Cô vợ kia của Tiểu Hàm cũng chuyển nghề từ sớm, sau khi cô ta chuyển nghề mua lại nhà máy sản xuất dưa muối, công việc kinh doanh của nhà máy đó càng lớn hơn nữa, hiện giờ đã mở cửa hàng ở khắp nơi, không chỉ bán chạy ở địa phương mà còn bán được ra bên ngoài. Còn có nhà hàng cao cấp Nhất Phẩm Yến kia cũng do cô ta mở, đừng nói mấy trăm ngàn, cho dù hàng triệu tệ đi nữa nhà bọn họ cũng có thể dễ dàng lấy ra.”
Nghe xong những lời này, Lâm Bỉnh Uy lại muốn cười, ông ta cười nói: “Nhà họ Đường?”
Lục Phương Oánh đương nhiên biết rõ Lâm Bỉnh Uy đang cười chuyện gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây