Lâm Bỉnh Uy đột nhiên bật cười thành tiếng, cười được một lát, ông ta nói: “Lúc tôi đến tìm nó, tôi đã nhìn thấy một cậu bé, cậu bé kia rất đẹp, lúc mỉm cười càng đẹp hơn nữa, chỉ cần nhìn thôi đã khiến người ta yêu thích, tôi vẫn luôn cảm thấy giống như đã từng gặp đâu đó. Sau đó tôi mới nhớ ra, đó chẳng phải là Tiểu Hàm khi còn nhỏ sao?”
Nói đến đây, ông ta nghẹn ngào một chút, dừng lại một lát rồi nói: “Bà đã buộc nó phải cứng lòng từ khi nó chỉ mới mấy tuổi, hao tổn tâm cơ ép nó thành kiểu người máu lạnh không có nhân tình, bà nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay!”
Nói xong, ông ta lại cười: “Đúng là báo ứng, báo ứng!”
Tất cả những tạo nghiệt mình gây ra đều báo ứng ở trên người mình.
Lục Phương Oánh thậm chí còn không thể ngồi vững được nữa, trượt xuống ghế sô pha, quỳ phịch trên mặt đất, đi đến bên cạnh Lâm Bỉnh Uy, cúi đầu hối hận khóc lóc gào thét: “Bỉnh Uy… Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây