Sắc mặt và giọng điệu của Lục Phương Oánh càng thêm bối rối: “Ông hỏi tôi, tôi làm sao biết được? Bỉnh Uy, nó là con trai của chúng ta, chúng ta chỉ có một người con trai này, ông nghĩ cách cứu nó ra ngoài đi, được không?”
Nói rồi, bà ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Nếu ông không có cách nào thì tôi sẽ đi tìm Tiểu Hàm, chẳng phải Tiểu Hàm làm trong hệ thống tư pháp sao? Nó chắc chắn có cách, nó chắc chắn có thể…”
“A!”
“Rầm!”
Lục Phương Oánh còn chưa dứt lời thì chiếc cốc sứ màu trắng trên bàn sách đã bị Lâm Bỉnh Uy đập vỡ trên mặt đất, những bông hoa sứ trắng đột nhiên nổ tung, bà ta bị doạ đến mức hét thất thanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây