Lâm Tiêu Hàm im lặng một lát rồi nói: “Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy rất có khả năng.”
Sơ Hạ ngẩn người, mỉm cười rạng rỡ: “Vậy sao? Vậy có phải cậu vẫn còn cảm thấy tôi rất viễn vông không?”
Lâm Tiêu Hàm đột nhiên dừng bước.
Sơ Hạ cũng dừng lại theo, anh mượn ánh trắng sáng rũ mắt xuống nhìn Sơ Hạ.
Sơ Hạ bị anh nhìn đến mất tự nhiên, lùi về phía sau một bước, nói: “Làm gì vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây