Lâm Tiêu Hàm: “Anh à, anh không thể chỉ nhìn vào mấy chuyện trước mắt này được, anh phải nhìn xa trông rộng. Mấy đứa nhỏ đi học biết chữ, có tri thức, có văn hoá, có kiến thức, sau khi trưởng thành mới có tiền đồ.”
Người đàn ông cười nói: “Còn có thể có tiền đồ gì nữa? Những thanh niên lớn lên trong thành phố như các cậu có người nào không đi học, có người nào bằng cấp thấp đâu? Kết quả chẳng phải cũng đến nông thôn chúng tôi trồng trọt sao? Những thanh niên trong thành phố như các cậu đi học cũng phải đến nông thôn chúng tôi, chẳng lẽ mấy đứa nhỏ nông thôn như chúng ta đi học xong sẽ đến thành phố sao?”
Đây là hiện thực xã hội trước mắt, Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ không có gì để phản bác.
Sơ Hạ chớp chớp mắt, lại nói tiếp: “Tình hình bây giờ đúng là như vậy, nhưng anh à, anh thử nghĩ một chút mà xem, việc thi đại học đã ngừng nhiều năm như vậy, chính sách thanh niên trí thức xuống nông thôn cũng đã được thi hành nhiều năm, tất cả mọi chuyện không thể vĩnh viễn không thay đổi, nói không chừng trong tương lai không xa, cũng giống như mở cửa trường học, việc thi đại học sẽ được khôi phục lại thì sao? Nếu việc thi đại học được khôi phục, tất cả mọi người đều có thẻ thi đại học, đến lúc đó việc đọc sách sẽ đóng vai trò rất lớn. Thi đậu đại học là một bát cơm sắt do nhà nước phân cho, nó vinh quang đến nhường nào.”
Người đàn ông cười đến mức hai mắt híp lại thành một đường: “Đồng chí Tiểu Hạ, cô thật biết nói đùa, giống như nằm mơ nói chuyện vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây