Từ nhỏ đến lớn em đối xử với nó còn tốt hơn cả con trai ruột của mình, nhưng nó vẫn luôn kháng cự em, từ trước đến nay chưa từng cười với em như vậy… Lúc nãy khi đi vào phòng bệnh, nhìn thấy nó mỉm cười với gia đình kia như thế, anh không biết trong lòng em cảm thấy như thế nào đâu…”
Nói rồi, bà ta lấy tay che ngực, giống như toàn bộ trái tim đều đang lạnh lẽo.
Lâm Bỉnh Uy đi xuống cầu thang, nói: “Đâu phải em không biết từ nhỏ đến lớn nó đã là thằng nhóc hư hỏng không biết điều, không biết tốt xấu, không phân biệt được tốt xấu, cứ để nó tìm một gia đình ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Đám người kia đều chẳng ra gì, con gái không có giáo dục, người làm cha cũng không biết xấu hổ, không có chừng mực, ông ta dám bày ra phong thái của chủ nhà ở trước mặt con trai anh và anh, ông ta nghĩ rằng mình là ai chứ?”
Nói rồi, ông ta quay đầu lại nhìn về phía Lục Phương Oánh: “Lúc nào rãnh rổi em đi hỏi thăm một chút, xem gia đình kia làm gì?”
Lục Phương Oánh gật đầu đồng ý: “Được, ngày mai em sẽ đi hỏi thăm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây