Nghe anh nói đến đây, Sơ Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên hôn lên khoé miệng anh một cái.
Lâm Tiêu Hàm bỗng nhiên sửng sốt, đôi mắt vốn dĩ mông lung bỗng nhiên nhuốm một màu u tói.
Bàn tay đang nắm lấy tay Sơ Hạ vô thức siết chặt, xoa xoa trong lòng bàn tay.
Một lát sau, anh dịu dàng mỉm cười, tiếp tục nói: “Tớ vẫn luôn cảm thấy cậu cách xa tớ mới là điều tốt nhất, nhưng sau khi trở về thành phố không gặp được cậu, mỗi ngày tớ đều cảm thấy khó chịu. Lúc đầu tớ nghĩ chỉ cần chịu đựng một chút thì sẽ thành thói quen, thì cũng sẽ qua thôi, không có gì ghê gớm cả, nhưng sau đó cậu lại xuất hiện trước mặt tớ… Còn không để ý đến tớ…”
Nói xong câu nói cuối cùng, anh còn mang theo chút cảm thán, Sơ Hạ không nhịn được rồi cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây