Hàn Lôi ngẩn người: “Cái này tốn ít nhất cũng phải một ngàn tệ, thậm chí có thể lên đến hai ngàn.”
Nghe thấy con số này, Vương Thuý Anh chỉ cảm thấy đáng sợ, bình thường bà ta chỉ tiếp xúc với mấy đồng xu lẻ, nói với vẻ mặt kinh hoảng: “Ai có thể mua nổi với số tiền lớn như thế chứ? Tôi biết ngay mà, việc khai trương một quán ăn tư nhân là chuyện không thể.”
Hàn Khánh Thiên đang ăn cơm, mở miệng nói: “Bà đừng nói nữa, bà nói người ta không xin được giấy phép kinh doanh, người ta đã xin được, bà nói người ta không thể giải quyết được vấn đề lương thực dầu muối, người ta đã giải quyết được. Bây giờ người ta đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, chỉ thiếu một cái tủ lạnh, cứ thế bỏ cuộc sao?”
Vương Thuý Anh nhìn về phía Hàn Khánh Thiên: “Mấy chuyện trước chỉ là chuyện một câu nói của lãnh đạo, nhưng vấn đề hiện tại thì khác, chuyện này cần có tiền thật, nhà nào có thể lập tức lấy ra nhiều tiền như vậy chứ? Nhà nước không thể đưa tiền cho bọn họ đúng không? Nếu nhà nước bỏ tiền thì là của nhà nước, còn có thể coi là tư nhân gì chứ? Đây không phải là chuyện mà một người dân bình thường như chúng ta có thể làm được.”
Bà ta vừa nói đến đây, Hàn Đình đột nhiên lên tiếng nói: “Hay là nhà mình cho nhà chú ấy mượn một chút, giúp đỡ một phen.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây