Hàn Đình nói tiếp: “Em biết tất cả mọi người đều thích Sơ Hạ, cảm thấy cô ấy tốt về mọi mặt, nhưng em cũng đã nói rồi, em chỉ coi cô ấy như là em gái, cô ấy cũng chỉ coi em như anh trai, là cha mẹ và anh chị suy nghĩ nhiều rồi, từ nhỏ đến lớn chúng em đã ở bên nhau, cùng mặc quần hở đũng, cùng nghịch bùn, làm sao có thể ở bên nhau được chứ?’
Vương Thuý Anh đột nhiên tức giận duỗi tay ra tức giận tát anh ta một cái.
Vương Thuý Anh vừa đánh vừa khóc lóc mắng anh ta: “Thằng khốn khiếp này! Lúc trước con bé vì mày nên mới xuống nông thôn, cố gắng thi đậu đại học có lẽ cũng là vì mày! Việc xuống nông thôn khổ cực như vậy con bé cũng bằng lòng đi theo mày, từ nhỏ đến lớn con bé đã vì mày làm biết bao nhiêu chuyện, trong tứ hợp viện này ai cũng có thể nhìn ra được, chỉ có mày mù mắt không nhìn ra! Mày sẽ phải hối hận! Mày sẽ phải hối hận!”
Ánh hoàng hôn rơi xuống trên ngọn cây, trong phòng học lập tức trở nên mờ ảo.
Sơ Hạ và những người khác cùng nhau thu dọn số bản thảo bọn họ đã in ra trong ngày hôm nay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây