Thấy Tô Vận như vậy, Hàn Đình lập tức đặt thùng cơm heo sang một bên, đi đến bên cạnh vỗ nhẹ vào lưng cô ta.
Sau khi nôn sạch những thứ trong dạ dày ra ngoài, Tô Vận vẫn còn đang tiếp tục nôn khan.
Hàn Đình nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy? Tối hôm qua không đắp kỹ chăn sao?”
Tô Vận nôn đến khó chịu, nôn đến mức chảy cả nước mắt, căn bản không thể nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô ta mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, sau đó che miệng đứng thẳng người dậy, giọng nói nghèn nghẹt kìm nén nói với Hàn Đình: “Tớ đi về súc miệng trước.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây