Bởi vì trời tối nên chỉ mới vẫy tay vài cái đã không còn nhìn thấy nhau nữa.
Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm cùng nhau đặt tay xuống, Sơ Hạ đưa tay lên dụi dụi đôi mắt.
Lâm Tiêu Hàm đương nhiên không ướt khốc mắt và không chảy nước mắt.
Tâm trạng của anh cũng thay đổi rất nhanh, lúc nãy khi tạm biệt mọi người, từng câu từng chữ đều tràn ngập sự không nỡ, lúc này đã không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.
Anh nói với Sơ Hạ: “Phải một lúc nữa trời mới sáng hẳn, cậu tiếp tục ngủ một lát đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây