Lâm Tiêu Hàm nhìn Sơ Hạ đi ra ngoài, nhìn cô đóng cửa phòng lại rồi biến mất bên ngoài cửa.
Một lát sau, anh thu hồi ánh mắt, cầm bát nước uống hết số nước ấm còn lại, sau đó đặt bát lên bàn, cởi áo bông trên người ra nằm xuống một lần nữa.
Cơ thể vẫn còn đang phát sốt, cảm giác bệnh tật vẫn còn rõ ràng.
Anh nằm trên giường chậm rãi chớp chớp mắt, vô thức nhớ lại rất nhiều chuyện liên quan đến mẹ khi còn nhỏ.
Sau khi nghĩ về mẹ xong, anh lại vô thức nghĩ đến Sơ Hạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây