Anh ta đi đến bước đường ngày hôm nay hoàn toàn là anh ta tự nhận lấy.
Từ nay về sau, những ngày anh ta được coi như lão đại, được mọi người bao vây xung quanh ở điểm thanh niên trí thức đã hoàn toàn kết thúc.
Lâm Tiêu Hàm không có ý định nói chuyện này với Sơ Hạ nữa, nhưng Sơ Hạ lại nuốt miếng màn thầu trong miệng xuống, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy như bây giờ cũng tốt, trộm kho lúa là một tội vô cùng nghiêm trọng, nếu đã làm sai thì phải chịu trừng phạt, tuổi trẻ không hiểu chuyện không phải là cái cớ để không chịu trừng phạt cho lỗi lầm của mình. Bọn họ khiến cuộc sống trở nên như bây giờ, gây ra chuyện lớn, mang đến cho đại đội nhiều phiền phức như vậy, nếu đại đội vẫn còn tiếp tục không quan tâm đến bọn họ thì mới có vấn đề đấy…”
Thấy Sơ Hạ nói như vậy, Lâm Tiêu Hàm nhìn cô một lúc lâu.
Một lát sau, anh thử hỏi một câu: “Cậu thực sự không đau lòng cho Hàn Đình chút nào sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây