Oa Cái nói: “Cậu ấy dự định sẽ không để các cậu lo lắng về chuyện này, nhưng chuyện lần này khác với những gì đã xảy ra trước đó, lượng lương thực của mười người trong hai tháng không phải là việc nhỏ, các cậu cảm thấy một mình cậu ấy có thể gánh vác được sao? Không phải cậu ấy bảo tôi nói, mà tôi tự nói với các cậu.”
Cố Ngọc Trúc nói: “Cậu nói với chúng tôi thì có ích lợi gì? Chúng tôi có thể có cách nào sao?”
Nghe thấy câu nói này, Oa Cái có chút khó chịu: “Không phải chứ, cậu nói như vậy là có ý gì? Đây không phải là chuyện của một mình anh Đình đúng không? Đây là chuyện của tất cả mọi người đúng không? Tại sao các cậu có thể yên tâm thoải mái như một chuyện đương nhiên, còn để anh Đình một mình chống đỡ chứ?”
Cố Ngọc Trúc lại nhỏ giọng nói tiếp một câu: “Chẳng phải cậu ấy có bản lĩnh sao?”
Oa Cái nói: “Cậu ấy có bản lĩnh lớn như thế nào chứ? Có thể giải quyết vấn đề lương thực của mười người trong hai tháng?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây