Không thể nói ra, đương nhiên chỉ có thể tự mình ngột ngạt ở trong lòng.
Mỗi lần nằm mơ, mỗi lần nghĩ đến lại khó chịu đến mức không thể thở nổi.
Sau khi Tô Vận nói xong, Hàn Đình còn chưa kịp nói gì thì Cố Ngọc Trúc đã tiếp lời: “Đúng vậy, có lẽ mũ rơm có thể che nắng, lát nữa tôi cũng mua một cái.”
Nghe thấy câu nói này, Trần Tư Tư cũng động lòng, nói theo: “Vậy tôi cũng mua một cái.”
Lý Kiều không vui, ngồi xổm xuống quay đầu lại nói: “Các cậu làm ơn chọn xong giống rau trước đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây